Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chương 67
====================================================================================================
Xác nhận trá hình chính thức này lập tức nhấc lên sóng to gió lớn trên weibo.
Account marketing đủ loại kiểu dáng liên tiếp tiến hành chuyển tiếp, thậm chí có người biên soạn bài viết phổ cập ngọn nguồn sự việc cho quần chúng ăn dưa đến muộn.
Bài viết phân cốt truyện theo tuyến tình cảm, có hình ảnh có thuyết minh tưởng chừng như một quyển truyện ngắn.
Mà nhân mạch bao nhiêu năm qua của tập đoàn Đằng Dật, cộng thêm địa vị không thể lay động trong giới thương nghiệp, cũng lục tục có rất nhiều xí nghiệp tiến hành chuyển tiếp chúc mừng.
Không khó nhìn ra, tập đoàn Đằng Dật mượn cơ hội lần này triệt để công khai với bên ngoài vị giám đốc vẫn luôn thần bí này của mình.
Từ sau khi video lộ ra trên mạng, điện thoại của Tô Linh cơ hồ không ngừng có người gửi tin nhắn hỏi thăm.
Lúc trước cũng không thân lắm, thậm chí còn có người coi như có chút mâu thuẫn giờ phút này đều vô cùng nhiệt tình bắt chuyện với Tô Linh, nhưng thật ra năm ba câu đều không khỏi ngầm dò hỏi chuyện Thẩm Tử Kiêu.
Thật ra chuyện Tô Linh với Thẩm Tử Kiêu ở bên nhau cũng không có chính thức công khai với bên ngoài, người biết được cũng không tính là nhiều.
Hơn nữa nửa năm này, Thẩm Tử Kiêu chưa từng xuất hiện bên cạnh Tô Linh, có vài người mặc dù biết bọn họ đã từng ở bên nhau nhưng lại không rõ hai người hiện tại chia tay chưa.
Ngay khi Tô Linh định dứt khoát rời khỏi wechat, không để ý tới những tin nhắn này, đột nhiên nơi bạn tốt sáng lên một chấm đỏ.
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Xin thêm bạn tốt. Ghi chú: Ta là Lão Hoàng sáng hôm nay đã gặp cháu.
Tô Linh sửng sốt.
Nhân vật như Lão Hoàng chủ động thêm bạn tốt với mình, ngược lại làm Tô Linh thập phần kinh ngạc.
Ngón tay cái cô dịch tới nút đồng ý, sau đó nhẹ nhàng nhấn xuống.
Avatar của Lão Hoàng là một bức tranh, vẽ một thiếu nữ an tĩnh ngồi bên bờ hồ, đôi mắt khép hờ, khóe môi mang theo một chút ý cười.
Có ngọn gió phất qua mái tóc cô ấy, lụa trắng trên người tung bay, làm cả bức tranh có vẻ ôn nhu mà lại thanh tỉnh.
Tô Linh đã xem tranh của Lão Hoàng nhưng bức tranh avatar của ông, rõ ràng rất khác với phong cách của Lão Hoàng.
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Chào buổi tối [mỉm cười] [mỉm cười].
Tô Linh nhìn hai cái mỉm cười hệ thống tự kèm theo trên màn hình, rơi vào trầm mặc.
Cô có thể nhìn ra được Lão Hoàng không mang theo bất kỳ ác ý nào gửi cái biểu cảm này, nhưng không biết vì cớ vì, mỗi khi Tô Linh ngẩng đầu nhìn thấy cái mỉm cười đó đều cảm thấy tê tê trong lòng.
Tô Linh bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhắn lại.
[Linh Bồ Câu]: Chào ngài!! Rất vui khi có thông tin liên lạc của ngài!! [Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Ta cũng vậy [mỉm cười] [mỉm cười] [mỉm cười] !! Tô Linh “...”
[Linh Bồ Câu]: Đúng rồi, ngài tìm cháu có chuyện gì sao?
Lão Hoàng đầu kia tựa hồ trầm mặc rất lâu, khung chat hiện lên “đang nhập” không ngừng nhấp nháy.
Một hồi sau, Lão Hoàng gửi tới một câu:
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Cháu biết bức tranh trên avatar của ta, là ai vẽ không?
Tô Linh sững sờ một lát, không biết tại sao Lão Hoàng đột nhiên nhắc tới cái này.
Nhưng bắt đầu từ lúc nãy, cô quả thật vẫn luôn lưu ý bức tranh trên avatar.
Ngoại trừ có chút khác với phong cách của Lão Hoàng, bức tranh này còn cho Tô Linh cảm giác quen thuộc vô cớ, giống như đã từng ở đâu đó gặp qua phong cách giống vậy.
Tô Linh bấm mở avatar của Lão Hoàng, cẩn thận xem chi tiết bức tranh. Phong cách rất quen mắt…
Tô Linh tựa như đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô hơi hơi sững người, cắn cắn môi dưới, chậm rãi gõ mấy chữ.
[Linh Bồ Câu]: Bức tranh này…rất giống tác phẩm của mẹ cháu.
[Linh Bồ Câu]: Tên của mẹ cháu là Lâm Hiểu Như, không biết ngài có quen không?
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Cháu nói đúng rồi, bức tranh này chính là của mẹ cháu.
Câu này giống như long trời lở đất, làm Tô Linh tức khắc sửng sốt, đầu ngón tay cô run rẩy, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi.
[Linh Bồ Câu]: Thật ngại quá, là cháu mạo muội rồi…cháu có hơi tò mò, không biết ngài làm sao quen biết mẹ cháu?
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Hiểu Như là học sinh ta đắc ý nhất, trò ấy linh tính tốt, ngộ tính cao, mà còn chịu được khổ, quan trọng nhất là đối đãi với người khác chân thành. Chẳng qua không được hoàn hảo chính là tính cách trò ấy quá đơn thuần.
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Hôm nay ta nhìn thấy cháu, cảm thấy cháu lớn lên rất giống nó, vì vậy để ý thêm chút. Vừa mới biết được, thì ra cháu lại là con gái của nó.
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Trò ấy rất tốt, là người ta thích nhất trong số những học sinh đời này ta từng dạy.
Không biết vì sao câu này của ông Hoàng làm sống mũi Tô Linh chua xót.
Nhiều năm qua, tất cả những bàn tán về mẹ trong tai Tô Linh, đều là dùng những từ ngữ độc ác với làm người ghét bỏ đem ra mắng chửi.
Mẹ lương thiện một đời, nhưng người khen bà lại ít ỏi không có mấy người.
Bất quá Tô Linh có hơi thắc mắc, tại sao trước giờ mẹ chưa từng nói với mình chuyện ông Hoàng là thầy của bà?
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Có phải trước giờ nó chưa từng nhắc đến ta với cháu?
Lão Hoàng đột nhiên nhìn ra suy nghĩ của Tô Linh, cho nên hỏi một câu như vậy.
Tô Linh sửng sốt.
[Linh Bồ Câu]: Đúng vậy, bất quá có thể bà ấy cho rằng cháu không hiểu những điều này.
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Haizz, cháu không cần giải thích. Thật ra năm đó lúc ta đi Mexico, vốn dĩ mẹ cháu sẽ đi cùng ta học tập.
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Nhưng có một lần, ta dẫn mẹ cháu tham gia một buổi triển lãm tranh thương nghiệp. Tại buổi triển lãm, nó gặp cha cháu. Hai người không biết thế nào liền ưng ý nhau, đến bên nhau.
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Cho nên nói tới, thật ra ta cũng tính một nửa là bà mối. Lão Hoàng gọi điện thoại cho Tô Linh.
Năm đó Lão Hoàng dẫn Lâm Hiểu Như tham gia bữa tiệc, vừa vặn gặp được Tô Nhân Triệt góa vợ.
Tô Nhân Triệt trong lúc vô tình làm đổ rượu vang lên váy Lâm Hiểu Như, Tô Nhân Triệt xin lỗi, Lâm Hiểu Như nhẹ nhàng cười phất tay nói không sao.
Tô Nhân Triệt vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đáy mắt mang ý cười của Lâm Hiểu Như.
Hết thảy rung động trong nháy mắt.
Thật ra Lão Hoàng phản đối Lâm Hiểu Như với Tô Nhân Triiệt ở bên nhau, dù sao gia đình càng hiển hách, nước bên trong càng sâu.
Tất cả những nơi liên quan tới tiền, đều là ăn thịt người không nhả xương.
Lão Hoàng biết Lâm Hiểu Như tính cách đơn thuần, nếu như thật sự gả cho Tô Nhân Triệt, bà ấy không có địa vị lại không có chỗ dựa, không khác gì dê vào miệng cọp.
Nhưng Lâm Hiểu Như thích một người, nhất định đem cả tấm lòng đều giao cho người ta, mặc kệ buồn vui cũng cam tâm tình nguyện.
Lâm Hiểu Như quỳ ở nhà Lão Hoàng một đêm, khăng khăng phải đi với Tô Nhân Triệt.
Lão Hoàng bất lực đồng ý, hơn nữa dưới cơn phẫn nộ bày tỏ từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với Lâm Hiểu Như, không liên lạc nữa.
Nhưng đó chỉ là những lời tức giận của ông cụ, nhưng chưa từng nghĩ, nhiều năm như vậy trôi qua, Lâm Hiểu Như thật sự không liên lạc với mình.
Nhưng vừa đợi liền đợi nhiều năm như vậy, đợi đến Lão Hoàng cũng bước nửa chân lên quỷ môn quan rồi.
Vì thế khoảng thời gian trước, Lão Hoàng quanh co lòng vòng với bạn mình hỏi thăm tin tức của Lâm Hiểu Như.
Nhưng vừa nghe ngóng lại biết được Lâm Hiểu Như đã sớm qua đời. Lão Hoàng hay tin này, lập tức từ Mexico vội vã trở về.
Lão Hoàng hỏi: “Cháu biết mẹ cháu rốt cuộc vì sao mất không Tô Linh? Ta nghe nói, tuy rằng là tai nạn giao thông nhưng trận tai nạn này xảy ra rất kì quặc.”
Tô Linh có thể nghe được vô cùng rõ ràng giọng nói của Lão Hoàng đầu bên kia mang theo chút vội vàng cùng bi thương.
Ông ấy thật lòng quan tâm Lâm Hiểu Như. Vì thế Tô Linh nói với ông ấy tất cả.
Nước bẩn từ trên trời rơi xuống, lời đồn tanh tưởi dơ bẩn lại không có thật, đem mẹ sống sờ sờ bức ra bệnh.
Đủ mọi kiểu gièm pha với cái mũ cứng rắn chụp trên đầu bà, bị người bạn thân cho là bạn tốt đâm sau lưng, sau đó chết trong trận tai nạn xe do người ta tạo ra.
Lão Hoàng nghe Tô Linh kể lại, ngay cả hô hấp cũng dồn dập lên.
Chẳng trách nhiều năm như vậy, Lâm Hiểu Như trước giờ chưa từng chủ động tìm mình. Sợ rằng trò ấy cũng không muốn để người thầy vẫn luôn quan tâm mình, cảm thấy thất vọng cùng đau khổ thay bản thân.
Lâm Hiểu Như vẫn luôn liều mạng sống sót, đợi ngày tất cả đều qua sau cơn mưa trời lại sáng.
Chỉ tiếc bà ấy không đợi được.
Tô Linh cười nói với Lão Hoàng: “Nhiều năm như vậy, nguyên nhân dẫn đến tất cả lời đồn, toàn bộ đều bởi vì không biết từ chỗ nào truyền tới tiếng gió, nói mẹ cháu là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người ta, sống sờ sờ bức chết vợ đầu”.
Tô Linh nói tới đây, hơi hơi ngừng lại, sau đó cười một tiếng, giọng điệu mang theo chút an ủi: “Hiện tại, cháu có thể đúng lý hợp tình phản bác”.
Lão Hoàng sớm từ lúc vừa rồi nghe Tô Linh kể lại, trong ngực liền bốc lên một ngọn lửa vô danh.
Lão Hoàng đời này không kết hôn cũng không có con cái.
Lâm Hiểu Như đối với bản thân mà nói, không đơn giản chỉ là học sinh, càng là một tồn tại như con gái tri kỷ lại ngoan ngoãn.
Lâm Hiểu Như biết mình là một người già sống một mình, mỗi năm tết sum vầy luôn chạy hai bên nhà với thầy, muốn làm cho mình mỗi một ngày lễ đều trải qua vô cùng náo nhiệt.
Mà đứa con mình nâng trong lòng bàn tay lại bị những người dụng tâm hiểm ác hủy diệt rồi.
Trong ngực Lão Hoàng dâng lên một luồng nộ khí, càng cháy càng lớn, sau khi ngắt điện thoại ông soạn một đoạn văn dài, trực tiếp đăng trên trạng thái của mình.
Nội dung đại khái là làm rõ bản thân là thầy của Lâm Hiểu Như, cũng nói rõ Lâm Hiểu Như với Tô Nhân Triệt quen nhau còn là vì bản thân ngẫu nhiên dắt mối.
Lão Hoàng người này tính tình trước nay cổ quái, nổi giận lên cũng không kiêng kỵ gì.
Lời này sắc bén lại làm người ấn tượng sâu sắc, hơn nữa kiểu nghệ thuật gia đức nghệ có tiếng như Lão Hoàng, không cần thiết phải nói dối loại chuyện này.
Huống hồ có phương thức liên hệ của Lão Hoàng, hơn phân nửa đều là nhân vật hơi có sức ảnh hưởng.
Chuyện này vừa đăng lên liền có vô số người nhìn tình cảm với thể diện của Lão Hoàng, ở bên dưới phụ họa cùng an ủi.
Hơn nữa tốc độ nhanh chóng, truyền tới chỗ Thiệu Quý Phương. Sau khi Thiệu Quý Phương thấy đoạn văn, cả người tức đến run rẩy.
Mặc dù Lão Hoàng không nhắc tới tên, nhưng người “âm hiểm xảo trá dụng tâm hiểm ác tâm địa rắn rết” trong cả bài văn, rõ ràng là chỉ bà ta.
Nhưng cố tình loại lão nghệ thuật gia này, lại không cần những thương nhân đó, Thiệu Quý Phương cơ hồ không có biện pháp gây khó dễ ông.
Vì thế bà ta chỉ có thể áp chế lửa giận, gọi người muốn phương thức liên hệ của Lão Hoàng, còn cung cung kính kính gửi lời mời kết bạn.
[Hoàng lão tiên sinh, tôi nhìn thấy bài đăng của ngài, cảm thấy giữa chúng ta khả năng có hiểu lầm gì đó. Mong ngài đừng nghe mấy tên tiểu nhân châm ngòi]
Thiệu Quý Phương yên tĩnh đợi một lát, phát hiện bản thân hồi lâu cũng không thu được hồi đáp của Lão Hoàng.
Bà ta xác nhận lại bản thân không có thêm sai tài khoản, đang nghĩ có cần gửi lại một lần nữa không, một khung tin nhắn nhảy ra.
Hoàng lão tiên sinh từ chối lời mời kết bạn của bạn.
Thiệu Quý Phương bị người vả mặt như vậy, cảm thấy cả người không thoải mái, suýt nữa một hơi cũng không thở được.
Account marketing đủ loại kiểu dáng liên tiếp tiến hành chuyển tiếp, thậm chí có người biên soạn bài viết phổ cập ngọn nguồn sự việc cho quần chúng ăn dưa đến muộn.
Bài viết phân cốt truyện theo tuyến tình cảm, có hình ảnh có thuyết minh tưởng chừng như một quyển truyện ngắn.
Mà nhân mạch bao nhiêu năm qua của tập đoàn Đằng Dật, cộng thêm địa vị không thể lay động trong giới thương nghiệp, cũng lục tục có rất nhiều xí nghiệp tiến hành chuyển tiếp chúc mừng.
Không khó nhìn ra, tập đoàn Đằng Dật mượn cơ hội lần này triệt để công khai với bên ngoài vị giám đốc vẫn luôn thần bí này của mình.
Từ sau khi video lộ ra trên mạng, điện thoại của Tô Linh cơ hồ không ngừng có người gửi tin nhắn hỏi thăm.
Lúc trước cũng không thân lắm, thậm chí còn có người coi như có chút mâu thuẫn giờ phút này đều vô cùng nhiệt tình bắt chuyện với Tô Linh, nhưng thật ra năm ba câu đều không khỏi ngầm dò hỏi chuyện Thẩm Tử Kiêu.
Thật ra chuyện Tô Linh với Thẩm Tử Kiêu ở bên nhau cũng không có chính thức công khai với bên ngoài, người biết được cũng không tính là nhiều.
Hơn nữa nửa năm này, Thẩm Tử Kiêu chưa từng xuất hiện bên cạnh Tô Linh, có vài người mặc dù biết bọn họ đã từng ở bên nhau nhưng lại không rõ hai người hiện tại chia tay chưa.
Ngay khi Tô Linh định dứt khoát rời khỏi wechat, không để ý tới những tin nhắn này, đột nhiên nơi bạn tốt sáng lên một chấm đỏ.
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Xin thêm bạn tốt. Ghi chú: Ta là Lão Hoàng sáng hôm nay đã gặp cháu.
Tô Linh sửng sốt.
Nhân vật như Lão Hoàng chủ động thêm bạn tốt với mình, ngược lại làm Tô Linh thập phần kinh ngạc.
Ngón tay cái cô dịch tới nút đồng ý, sau đó nhẹ nhàng nhấn xuống.
Avatar của Lão Hoàng là một bức tranh, vẽ một thiếu nữ an tĩnh ngồi bên bờ hồ, đôi mắt khép hờ, khóe môi mang theo một chút ý cười.
Có ngọn gió phất qua mái tóc cô ấy, lụa trắng trên người tung bay, làm cả bức tranh có vẻ ôn nhu mà lại thanh tỉnh.
Tô Linh đã xem tranh của Lão Hoàng nhưng bức tranh avatar của ông, rõ ràng rất khác với phong cách của Lão Hoàng.
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Chào buổi tối [mỉm cười] [mỉm cười].
Tô Linh nhìn hai cái mỉm cười hệ thống tự kèm theo trên màn hình, rơi vào trầm mặc.
Cô có thể nhìn ra được Lão Hoàng không mang theo bất kỳ ác ý nào gửi cái biểu cảm này, nhưng không biết vì cớ vì, mỗi khi Tô Linh ngẩng đầu nhìn thấy cái mỉm cười đó đều cảm thấy tê tê trong lòng.
Tô Linh bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhắn lại.
[Linh Bồ Câu]: Chào ngài!! Rất vui khi có thông tin liên lạc của ngài!! [Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Ta cũng vậy [mỉm cười] [mỉm cười] [mỉm cười] !! Tô Linh “...”
[Linh Bồ Câu]: Đúng rồi, ngài tìm cháu có chuyện gì sao?
Lão Hoàng đầu kia tựa hồ trầm mặc rất lâu, khung chat hiện lên “đang nhập” không ngừng nhấp nháy.
Một hồi sau, Lão Hoàng gửi tới một câu:
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Cháu biết bức tranh trên avatar của ta, là ai vẽ không?
Tô Linh sững sờ một lát, không biết tại sao Lão Hoàng đột nhiên nhắc tới cái này.
Nhưng bắt đầu từ lúc nãy, cô quả thật vẫn luôn lưu ý bức tranh trên avatar.
Ngoại trừ có chút khác với phong cách của Lão Hoàng, bức tranh này còn cho Tô Linh cảm giác quen thuộc vô cớ, giống như đã từng ở đâu đó gặp qua phong cách giống vậy.
Tô Linh bấm mở avatar của Lão Hoàng, cẩn thận xem chi tiết bức tranh. Phong cách rất quen mắt…
Tô Linh tựa như đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô hơi hơi sững người, cắn cắn môi dưới, chậm rãi gõ mấy chữ.
[Linh Bồ Câu]: Bức tranh này…rất giống tác phẩm của mẹ cháu.
[Linh Bồ Câu]: Tên của mẹ cháu là Lâm Hiểu Như, không biết ngài có quen không?
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Cháu nói đúng rồi, bức tranh này chính là của mẹ cháu.
Câu này giống như long trời lở đất, làm Tô Linh tức khắc sửng sốt, đầu ngón tay cô run rẩy, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi.
[Linh Bồ Câu]: Thật ngại quá, là cháu mạo muội rồi…cháu có hơi tò mò, không biết ngài làm sao quen biết mẹ cháu?
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Hiểu Như là học sinh ta đắc ý nhất, trò ấy linh tính tốt, ngộ tính cao, mà còn chịu được khổ, quan trọng nhất là đối đãi với người khác chân thành. Chẳng qua không được hoàn hảo chính là tính cách trò ấy quá đơn thuần.
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Hôm nay ta nhìn thấy cháu, cảm thấy cháu lớn lên rất giống nó, vì vậy để ý thêm chút. Vừa mới biết được, thì ra cháu lại là con gái của nó.
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Trò ấy rất tốt, là người ta thích nhất trong số những học sinh đời này ta từng dạy.
Không biết vì sao câu này của ông Hoàng làm sống mũi Tô Linh chua xót.
Nhiều năm qua, tất cả những bàn tán về mẹ trong tai Tô Linh, đều là dùng những từ ngữ độc ác với làm người ghét bỏ đem ra mắng chửi.
Mẹ lương thiện một đời, nhưng người khen bà lại ít ỏi không có mấy người.
Bất quá Tô Linh có hơi thắc mắc, tại sao trước giờ mẹ chưa từng nói với mình chuyện ông Hoàng là thầy của bà?
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Có phải trước giờ nó chưa từng nhắc đến ta với cháu?
Lão Hoàng đột nhiên nhìn ra suy nghĩ của Tô Linh, cho nên hỏi một câu như vậy.
Tô Linh sửng sốt.
[Linh Bồ Câu]: Đúng vậy, bất quá có thể bà ấy cho rằng cháu không hiểu những điều này.
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Haizz, cháu không cần giải thích. Thật ra năm đó lúc ta đi Mexico, vốn dĩ mẹ cháu sẽ đi cùng ta học tập.
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Nhưng có một lần, ta dẫn mẹ cháu tham gia một buổi triển lãm tranh thương nghiệp. Tại buổi triển lãm, nó gặp cha cháu. Hai người không biết thế nào liền ưng ý nhau, đến bên nhau.
[Hoàng Hạc Nhất Khứ]: Cho nên nói tới, thật ra ta cũng tính một nửa là bà mối. Lão Hoàng gọi điện thoại cho Tô Linh.
Năm đó Lão Hoàng dẫn Lâm Hiểu Như tham gia bữa tiệc, vừa vặn gặp được Tô Nhân Triệt góa vợ.
Tô Nhân Triệt trong lúc vô tình làm đổ rượu vang lên váy Lâm Hiểu Như, Tô Nhân Triệt xin lỗi, Lâm Hiểu Như nhẹ nhàng cười phất tay nói không sao.
Tô Nhân Triệt vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đáy mắt mang ý cười của Lâm Hiểu Như.
Hết thảy rung động trong nháy mắt.
Thật ra Lão Hoàng phản đối Lâm Hiểu Như với Tô Nhân Triiệt ở bên nhau, dù sao gia đình càng hiển hách, nước bên trong càng sâu.
Tất cả những nơi liên quan tới tiền, đều là ăn thịt người không nhả xương.
Lão Hoàng biết Lâm Hiểu Như tính cách đơn thuần, nếu như thật sự gả cho Tô Nhân Triệt, bà ấy không có địa vị lại không có chỗ dựa, không khác gì dê vào miệng cọp.
Nhưng Lâm Hiểu Như thích một người, nhất định đem cả tấm lòng đều giao cho người ta, mặc kệ buồn vui cũng cam tâm tình nguyện.
Lâm Hiểu Như quỳ ở nhà Lão Hoàng một đêm, khăng khăng phải đi với Tô Nhân Triệt.
Lão Hoàng bất lực đồng ý, hơn nữa dưới cơn phẫn nộ bày tỏ từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với Lâm Hiểu Như, không liên lạc nữa.
Nhưng đó chỉ là những lời tức giận của ông cụ, nhưng chưa từng nghĩ, nhiều năm như vậy trôi qua, Lâm Hiểu Như thật sự không liên lạc với mình.
Nhưng vừa đợi liền đợi nhiều năm như vậy, đợi đến Lão Hoàng cũng bước nửa chân lên quỷ môn quan rồi.
Vì thế khoảng thời gian trước, Lão Hoàng quanh co lòng vòng với bạn mình hỏi thăm tin tức của Lâm Hiểu Như.
Nhưng vừa nghe ngóng lại biết được Lâm Hiểu Như đã sớm qua đời. Lão Hoàng hay tin này, lập tức từ Mexico vội vã trở về.
Lão Hoàng hỏi: “Cháu biết mẹ cháu rốt cuộc vì sao mất không Tô Linh? Ta nghe nói, tuy rằng là tai nạn giao thông nhưng trận tai nạn này xảy ra rất kì quặc.”
Tô Linh có thể nghe được vô cùng rõ ràng giọng nói của Lão Hoàng đầu bên kia mang theo chút vội vàng cùng bi thương.
Ông ấy thật lòng quan tâm Lâm Hiểu Như. Vì thế Tô Linh nói với ông ấy tất cả.
Nước bẩn từ trên trời rơi xuống, lời đồn tanh tưởi dơ bẩn lại không có thật, đem mẹ sống sờ sờ bức ra bệnh.
Đủ mọi kiểu gièm pha với cái mũ cứng rắn chụp trên đầu bà, bị người bạn thân cho là bạn tốt đâm sau lưng, sau đó chết trong trận tai nạn xe do người ta tạo ra.
Lão Hoàng nghe Tô Linh kể lại, ngay cả hô hấp cũng dồn dập lên.
Chẳng trách nhiều năm như vậy, Lâm Hiểu Như trước giờ chưa từng chủ động tìm mình. Sợ rằng trò ấy cũng không muốn để người thầy vẫn luôn quan tâm mình, cảm thấy thất vọng cùng đau khổ thay bản thân.
Lâm Hiểu Như vẫn luôn liều mạng sống sót, đợi ngày tất cả đều qua sau cơn mưa trời lại sáng.
Chỉ tiếc bà ấy không đợi được.
Tô Linh cười nói với Lão Hoàng: “Nhiều năm như vậy, nguyên nhân dẫn đến tất cả lời đồn, toàn bộ đều bởi vì không biết từ chỗ nào truyền tới tiếng gió, nói mẹ cháu là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người ta, sống sờ sờ bức chết vợ đầu”.
Tô Linh nói tới đây, hơi hơi ngừng lại, sau đó cười một tiếng, giọng điệu mang theo chút an ủi: “Hiện tại, cháu có thể đúng lý hợp tình phản bác”.
Lão Hoàng sớm từ lúc vừa rồi nghe Tô Linh kể lại, trong ngực liền bốc lên một ngọn lửa vô danh.
Lão Hoàng đời này không kết hôn cũng không có con cái.
Lâm Hiểu Như đối với bản thân mà nói, không đơn giản chỉ là học sinh, càng là một tồn tại như con gái tri kỷ lại ngoan ngoãn.
Lâm Hiểu Như biết mình là một người già sống một mình, mỗi năm tết sum vầy luôn chạy hai bên nhà với thầy, muốn làm cho mình mỗi một ngày lễ đều trải qua vô cùng náo nhiệt.
Mà đứa con mình nâng trong lòng bàn tay lại bị những người dụng tâm hiểm ác hủy diệt rồi.
Trong ngực Lão Hoàng dâng lên một luồng nộ khí, càng cháy càng lớn, sau khi ngắt điện thoại ông soạn một đoạn văn dài, trực tiếp đăng trên trạng thái của mình.
Nội dung đại khái là làm rõ bản thân là thầy của Lâm Hiểu Như, cũng nói rõ Lâm Hiểu Như với Tô Nhân Triệt quen nhau còn là vì bản thân ngẫu nhiên dắt mối.
Lão Hoàng người này tính tình trước nay cổ quái, nổi giận lên cũng không kiêng kỵ gì.
Lời này sắc bén lại làm người ấn tượng sâu sắc, hơn nữa kiểu nghệ thuật gia đức nghệ có tiếng như Lão Hoàng, không cần thiết phải nói dối loại chuyện này.
Huống hồ có phương thức liên hệ của Lão Hoàng, hơn phân nửa đều là nhân vật hơi có sức ảnh hưởng.
Chuyện này vừa đăng lên liền có vô số người nhìn tình cảm với thể diện của Lão Hoàng, ở bên dưới phụ họa cùng an ủi.
Hơn nữa tốc độ nhanh chóng, truyền tới chỗ Thiệu Quý Phương. Sau khi Thiệu Quý Phương thấy đoạn văn, cả người tức đến run rẩy.
Mặc dù Lão Hoàng không nhắc tới tên, nhưng người “âm hiểm xảo trá dụng tâm hiểm ác tâm địa rắn rết” trong cả bài văn, rõ ràng là chỉ bà ta.
Nhưng cố tình loại lão nghệ thuật gia này, lại không cần những thương nhân đó, Thiệu Quý Phương cơ hồ không có biện pháp gây khó dễ ông.
Vì thế bà ta chỉ có thể áp chế lửa giận, gọi người muốn phương thức liên hệ của Lão Hoàng, còn cung cung kính kính gửi lời mời kết bạn.
[Hoàng lão tiên sinh, tôi nhìn thấy bài đăng của ngài, cảm thấy giữa chúng ta khả năng có hiểu lầm gì đó. Mong ngài đừng nghe mấy tên tiểu nhân châm ngòi]
Thiệu Quý Phương yên tĩnh đợi một lát, phát hiện bản thân hồi lâu cũng không thu được hồi đáp của Lão Hoàng.
Bà ta xác nhận lại bản thân không có thêm sai tài khoản, đang nghĩ có cần gửi lại một lần nữa không, một khung tin nhắn nhảy ra.
Hoàng lão tiên sinh từ chối lời mời kết bạn của bạn.
Thiệu Quý Phương bị người vả mặt như vậy, cảm thấy cả người không thoải mái, suýt nữa một hơi cũng không thở được.
====================================================================================================