Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chương 38
====================================================================================================
Du Nhất Đồng nhìn điện thoại đã tắt, chậm chạp bỏ điện thoại xuống, trên trán bà ta chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn, ngay cả hô hấp cũng nghẹn lại.
Một con dao có lưỡi sáng loáng đặt ngang trên cổ bà ta, mũi nhọn dính sát vào da thịt.
Một người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi nghiêng người dựa vào bàn làm việc, bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy con dao, tay kia thì lơ đãng cầm lấy quả táo từ đĩa đựng hoa quả lên, sau đó cắn “rắc” một miếng.
Âm thanh của Du Nhất Đồng mang theo tuyệt vọng: “Tô Linh sẽ đến, nhất định sẽ đến, tôi đã cho người thăm dò, Tô Linh luôn rất mẫn cảm với những chuyện liên quan đến mẹ mình.”
Người thanh niên đội mũ lưỡi trai màu đen, hắn ta nghe vậy, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người Du Nhất Đồng, khoé môi khẽ cong lên, sau đó chế nhạo: “Thôi đi, nhìn cái dáng vẻ hoảng hốt lo sợ này của bà, xem ra là không được rồi.”
Nói xong, cổ tay nắm cán dao hơi dùng sức. Lưỡi dao sắc bén đè trên cổ Du Nhất Đồng, một vệt máu dứt khoát chảy ra.
Du Nhất Đồng gần như là kinh hãi trừng to con mắt, nước mắt lăn dài, bà ta luôn miệng nói: “Cầu xin cậu tha cho tôi! Cậu muốn gì tôi cũng làm!”
Người thanh niên nghe vậy, trên mặt không chút biểu cảm, chỉ là hơi dùng lực, hắn ta rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “5 năm trước bà đã làm gì?”
Du Nhất Đồng nghe đến đây, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, môi mỏng của bà ta mím chặt, âm thanh mang theo chút run rẩy: “Cậu lại nói gì đấy? Tôi nghe không hiểu?”
Sự việc kia, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai biết được.
Người thanh niên cười một tiếng, xoay con dao bằng đầu ngón tay, sau đó giữ chặt. Hắn ta khẽ nhướng mắt, thay đổi vị trí của mũi dao, để ở động mạch chủ của Du Nhất Đồng: “Bà cho rằng tôi đang nói nhảm với bà sao?”
Tuổi của người trước mặt dường như không lớn lắm, nhưng khi nói chuyện toàn thân đều ác liệt, giọng điệu có mấy phần ý cười, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy thân thiết, ngược lại càng thêm dọa người.
Du Nhất Đồng hoàn toàn tin tưởng, nếu mình cứ giả vờ không biết, người đàn ông trước mặt sẽ không chút nể nang dùng lưỡi dao cắt vào động mạch của
mình.
Nước mắt của Du Nhất Đồng lập tức trào ra, âm thanh mang theo vài phần nức nở, vô cùng chật vật hét lên: “Tôi nói! Tôi nói!”
***
Du Nhất Đồng thật ra là bạn thời cao trung (~ cấp 3) của Lâm Hiểu Như, mẹ Tô Linh.
Lâm Hiểu Như xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, sinh ra trong gia đình có học vấn, bình thường không hay nổi giận với người khác, tính cách luôn được hoan nghênh cho dù ở bất cứ đâu.
Lúc ở trường, nữ sinh quan hệ tốt tụ tập thành một nhóm chơi với nhau rất thân, tạo thành một vòng tròn.
Phạm vi này một khi định hình, người bên cạnh sẽ rất khó chen vào.
Du Nhất Đồng là học kỳ sau của lớp 11 chuyển đến lớp Lâm Hiểu Như học.
Tính cách của cô ta không hướng ngoại giống như Lâm Hiểu Như, cũng không bắt chuyện cùng người khác, không biết ăn nói, cho nên đã gần một tháng rồi cũng không kết bạn được với ai.
Bất kể là trong giờ học hay nghỉ trưa, đều một mình lẻ loi.
Cho đến một ngày tan học, Du Nhất Đồng vì không mang theo ô mà bị mắc kẹt trong tòa nhà dạy học.
Cô ta nhìn người xung quanh liên tục có bố mẹ tới đón, hoặc là cùng nhóm bạn chen chúc trong một chiếc ô cười hihihaha về nhà, mắt nhìn chằm chằm mũi chân, trong lòng không khỏi chua xót.
Điều kiện gia đình của Du Nhất Đồng cũng không tốt, cha ruột say rượu đánh bạc, mẹ thì suốt ngày ở trong nhà chơi mạt chược với những người hàng xóm, không ít lần vì thua mấy ván mà phát hỏa lên người mình.
Vì vậy hy vọng người trong nhà đến đón, khả năng không lớn.
Mà cơn mưa trước mắt càng ngày càng nặng hạt, căn cứ vào tình hình này, đoán chừng đến tối cũng không tạnh.
Du Nhất Đồng hít sâu một hơi, dùng cặp sách che lên đỉnh đầu, chuẩn bị tinh thần chạy đến trạm xe buýt.
Mà ngay lúc cô ta chuẩn bị đi, lại bị một giọng nói dịu dàng ngăn lại.
Lâm Hiểu Như di chuyển ô của mình đến trên đầu của cô ta, cười nói: “Tớ đưa cậu đi.”
Từ đó về sau, Lâm Hiểu Như dường như là nhìn ra dáng vẻ ngượng ngùng khi chỉ có một mình của Du Nhất Đồng, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với cô ta, cùng
cô ta đi vệ sinh, mời cô ta ăn cơm trưa, hoặc là tan học tiện đường đi cùng một đoạn.
Có lẽ vì những hành động này của Lâm Hiểu Như, vòng tròn của lớp học dường như dần dần bắt đầu dung nạp Du Nhất Đồng.
Đúng là một chuyện kiến người ta vui vẻ.
Mãi đến một ngày, lúc Du Nhất Đồng đi vệ sinh, vô tình nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài. Giọng nói quen thuộc khiến cho cô ta dễ dàng nhận ra, những người tụ tập nói chuyện là bạn cùng lớp của mình.
“Vì sao gần đây Lâm Hiểu Như thường xuyên chơi đùa cùng bạn mới chuyển trường? Người đó nhàm chán chết mất, nói chuyện cũng không tiếp lời, cho dù nói gì với cậu ta cũng không thể tiếp tục được.”
“Đúng vậy, nếu không phải Lâm Hiểu Như luôn chơi với cậu ta, tớ thật sự không muốn để ý đến cậu ta. Chuyện gì cũng không hiểu, hơn nữa thường nói những lời mất hứng, cũng quá không biết cách giao tiếp với người khác rồi.”
“Chẳng trách vẫn không thấy cậu ta có người bạn nào, chỉ người có tính cách tốt như Lâm Hiểu Như mới chịu nổi. Cậu biết không, có một lần tớ cùng người khác nói về sao Bát Quái, cậu ta lại còn nói tiêu tiền theo đuổi, mua áp phích của người nổi tiếng còn không bằng tốn nhiều tiền mua mấy bộ đề chăm chỉ học hành. Tớ thật sự phục rồi, tớ tiêu tiền của chính mình cho niềm vui cá nhân thì làm sao?”
Những cô gái đó phàn nàn không ngừng, trong giọng nói khi nhắc đến tên của Du Nhất Đồng cũng mang theo chút chán ghét.
Sắc mặt của Du Nhất Đồng lúc xanh lúc tím, cô ta hiểu vì sao những lời khuyên nhủ tốt đẹp của mình không những không được đền đáp, mà còn khiến họ chán ghét.
Du Nhất Đồng vô cùng tức giận, muốn kéo cửa ra trực tiếp đối chất với bọn họ, nhưng nhớ lại bộ dáng chật vật khi vừa chuyển đến của mình, chỉ đành nhịn xuống.
Chờ Du Nhất Đồng bình tĩnh lại, vẫn cảm thấy cơn thịnh nộ trong lòng không có chỗ phát tiết. Những người bên ngoài vẫn đang phàn nàn kể khổ, cái tên Lâm Hiểu Như được lặp đi lặp lại nhiều lần.
Du Nhất Đồng cười lạnh, lửa giận dường như có chỗ để phát tiết.
Cô ta giả làm đóa sen trắng ngây thơ ra vẻ mình có mối quan hệ tốt với mọi người, còn tất cả danh tiếng xấu để mình gánh.
Một khi giữa người với người có khoảng cách, tất cả sai lầm sẽ bị phóng đại, cho dù là ý tốt cũng sẽ bị xuyên tạc.
Du Nhất Đồng nhìn lại Lâm Hiểu Như, chỉ cảm thấy cô ấy làm bất cứ chuyện gì cũng giống như người từ trên cao nhìn xuống bố thí và khoe khoang.
Nhưng mình lại không thể không cùng cô hư tình giả ý*.
*Hư tình giả ý: Giả dối, không có ý tốt. Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng thì không phải vậy. Câu thành ngữ có ý nghĩa tương đương: Khẩu phật tâm xà.
Đại học cùng công việc của thời gian sau này, Du Nhất Đồng cuối cùng thoát khỏi Lâm Hiểu Như, không cần phải đứng làm nền cho hào quang của cô ấy.
Nhưng không biết vì sao, Du Nhất Đồng bất kể là quan hệ với bạn cùng phòng đại học hay đồng nghiệp đều không tốt lắm, mấy năm qua tính tình cũng càng lúc càng nóng nảy, công việc sau đó liên tục vấp phải khó khăn.
Thời điểm đó Linh Độ vừa khởi bước, Du Nhất Đồng cũng quả thực có chút năng lực, nhưng khách hàng trái lại dường như ưa chuộng nhà thiết kế khác không nổi bật hơn, doanh thu của bà ta luôn chạm đáy.
Du Nhất Đồng dám khẳng định, nếu lại tiếp tục tụt lùi như vậy nữa, bản thân có khả năng ngay cả tiền thuê nhà cũng trả không nổi.
Mà ngay tại lúc đó, Du Nhất Đồng vô tình gặp lại Lâm Hiểu Như.
Lâm Hiểu Như sống rất tốt, nhưng dường như cũng không tốt. Bà ấy mặc quần áo xa xỉ được đặt may riêng, trang sức trên người đều là hàng hiệu đắt tiền đến chói mắt.
Nhưng sắc mặt của Lâm Hiểu Như nhìn qua có chút tiều tụy, chỉ là đôi mắt luôn mang theo ý cười kia chưa từng thay đổi.
Du Nhất Đồng đã sớm biết Lâm Hiểu Như gả vào nhà giàu, cũng nghe được một số lời đồn đại.
Tuy rằng bà ta biết tin đồn không thể tin được, nhưng đáy lòng phần lớn là ghen tị sau lưng thì nhân cách vặn vẹo chế nhạo, cho rằng Lâm Hiểu Như nhất định là dùng một chút thủ đoạn.
Nhưng mặc dù là nghĩ như vậy, Du Nhất Đồng lại nói: “Quá đáng lắm rồi, tớ cảm thấy cậu nhất định không phải loại người như vậy, nghe được mấy lời đồn nhảm này, tớ thật sự rất tức giận, còn cắt đứt quan hệ với những người bạn của tớ đã nói như vậy.”
Lâm Hiểu Như mấy năm qua vì lấy chồng và sinh bệnh, ít liên lạc dần với những người bạn cũ năm đó, sau khi nhìn thấy Du Nhất Đồng cũng cực kỳ xúc động, nhìn thấy những bất công của bà ấy, vì vậy không khỏi đem bà ta trở thành đối tượng để dốc bầu tâm sự.
Du Nhất Đồng dù sao cũng là bạn cao trung (~ cấp 3) của Lâm Hiểu Như, tự nhiên cũng biết cách dỗ bà ấy vui vẻ, hai người thường cùng nhau ra ngoài uống trà ăn cơm, nghiễm nhiên trở thành chị em tốt xa cách lâu ngày gặp lại.
Du Nhất Đồng cũng quả thực ăn được không ít ngon ngọt, Lâm Hiểu Như sau khi biết công việc của bà ta, thường xuyên giới thiệu tác phẩm của bà ta với
những người xung quanh.
Lâm Hiểu Như dù sao cũng là phu nhân chủ tịch, cho dù có người sau lưng nói nhỏ, ngoài mặt cũng sẽ cho chút mặt mũi, hơn nữa năng lực nghiệp vụ của Du Nhất Đồng cũng coi như không tồi, làm ra những thứ khá vừa ý, đôi khi khiến người khác kinh diễm.
Đã có nguồn khách hàng, doanh số của Du Nhất Đồng dần dần tốt lên, cũng dần dần có chút tên tuổi.
Đã như vậy, cho dù là không thích Lâm Hiểu Như, Du Nhất Đồng vẫn là không dám bộc lộ ra, ngược lại trước mặt bà ấy càng thêm ân cần.
Mà có một ngày, Lâm Hiểu Như đột nhiên sắc mặt tái nhợt đến nhà Du Nhất Đồng, ngồi trên ghế sô pha nửa ngày.
Du Nhất Đồng một bên cảm thấy người này thật phiền phức, một bên biểu tình đắn đo lo lắng dịu dàng hỏi. Không ngờ Lâm Hiểu Như lại sống chết không chịu nói ra, chỉ ngồi rất lâu sau đó mới đi về.
Ngày hôm sau đến đây, sắc mặt của Lâm Hiểu Như đã khá hơn, nhưng lại lấy ra một bức thư đưa cho Du Nhất Đồng, nói với bà ta: “Nếu như tớ xảy ra chuyện, bức thư này cậu nhất định phải giao cho Tô Linh.”
Bà ấy rũ mắt xuống, giọng nói mang theo chút bi thương: “Cậu biết mà, bố mẹ tớ sau khi qua đời, bên người cũng không có người nào đủ tín nhiệm.”
Du Nhất Đồng nhạy bén cảm thấy không đúng, nhưng bà ta vẫn làm bộ chính nghĩa, dịu dàng trấn an lừa gạt Lâm Hiểu Như, hơn nữa nhiều lần đảm bảo tuyệt đối sẽ không xem bức thư này, nhất định sẽ giao cho Tô Linh.
Nhưng Lâm Hiểu Như vừa đi, Du Nhất Đồng liền kiềm chế không được mở bức thư ra, vốn tưởng rằng sẽ liên quan đến vấn đề kế thừa tài sản, nhưng không nghĩ tới sự việc viết trong đó lại khiến cho Du Nhất Đồng tức khắc toát ra mồ hôi lạnh.
Thông gia của Tô Thức, Thiệu Quý Phương lại có thể tự tay giết chết Tô lão gia.
Lâm Hiểu Như còn nói, nếu như có một ngày mình chết ngoài ý muốn, như vậy nhất định là bút tích của Thiệu Quý Phương, hi vọng Tô Linh đừng bao giờ bị lừa gạt.
Tin tức này giống như sóng to gió lớn, lập tức làm cho Du Nhất Đồng đứng ngồi không yên khó có thể bình tĩnh.
Bà ta bất an đi quanh phòng, trong đầu gần như là trống rỗng. Nhưng trong giây lát, bà ta dường như nghĩ đến điều gì đó.
Chẳng lẽ bản thân phải nhận bố thí và ân huệ của Lâm Hiểu Như cả đời mới có thể sống sót sao?
Du Nhất Đồng cắn chặt răng, hít sâu mấy hơi, bà ta cầm điện thoại trên bàn trà lên, siết chặt, sau đó nhắm mắt, dường như đang tự hỏi điều gì.
Vài giây sau, bà ta thong thả mở to mắt, mặt không chút thay đổi liên hệ với bà Phú mà bà ta mới gặp gần đây: [Mạo muội quấy rầy, xin hỏi bà có phương thức liên lạc của Thiệu phu nhân không? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với bà ấy.]
***
“Thiệu Quý Phương bà ấy trước đó cũng không biết Lâm Hiểu Như thật sự nhìn thấy chính mình tự tay giết người, chỉ là trong lòng bất an nên thử dò xét.”
Cả người Du Nhất Đồng đều bị hù dọa đến mềm nhũn, cảm thấy thiếu chút nữa ngồi cũng không vững, “Ai ngờ rằng tố chất tâm lý của Lâm Hiểu Như yếu như vậy, buổi sáng bị Thiệu Quý Phương thử vài câu, buổi chiều liền viết thư cho con gái còn giao nó cho tôi.”
Du Nhất Đồng nói đến đây, gạt đi mấy giọt nước mắt, chỉ là diễn xuất quá tệ: “Tôi cũng là vì giữ mạng, ngộ nhỡ để Thiệu Quý Phương phát hiện rồi ra tay với tôi thì sao?”
Người thanh niên buông con dao ra, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, mặt không chút thay đổi lau sạch vết máu, sau đó cười nói: “Cho nên bà liền cầm bức thư này, bán với một số tiền lớn. Hơn nữa xem đó như thù lao, qua nhiều năm như vậy Thiệu Quý Phương đều sẽ cho người của mình nâng đỡ công việc làm ăn của bà?”
Du Nhất Đồng nghe người đàn ông nói như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Người đàn ông trước mắt hiển nhiên đã điều tra rõ ràng từng thứ một, Du Nhất Đồng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nói: “Nhưng là, tôi thật sự không biết lòng dạ Thiệu Quý Phương sẽ độc ác đến mức giết chết Lâm Hiểu Như, nếu như tôi biết, tôi sẽ không bao giờ…”
Khoé môi của người thanh niên cong lên, trong mắt ba phần lạnh nhạt, năm phần nhạo báng, hắn ta xoay người, cúi xuống dùng con dao nâng cằm Du Nhất Đồng lên, nhàn nhạt nói: “Thiệu Quý Phương chú ý đến bà nhiều năm như vậy, đã nói rõ trên tay bà khẳng định có gì đó đáng để bà ấy kiêng kị.”
Du Nhất Đồng toát mồ hôi lạnh: “Không, không…”
Những lời này còn chưa kịp nói, con dao liền quay lại, mũi dao nhắm ngay dưới cằm của Du Nhất Đồng, còn cắt ra một vệt máu.
Hắn ta nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Lấy bản sao ra.”
Du Nhất Đồng không dám lừa người đàn ông nữa, vội vã cúi xuống, mở khóa ngăn tủ bên chân ra, lấy ra một phong thư, run rẩy đưa cho người trước mặt.
Người đàn ông bình tĩnh nhận lấy, một bàn tay thuần thục chuyển động con dao, tay kia thì chậm rãi mở bì thư ra.
Nhìn thấy nội dung bên trong chính xác là thứ mình muốn, người đàn ông cười, sau đó đi về phía cửa.
Du Nhất Đồng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, vừa nâng mắt lên, lại nhìn thấy con dao kia bay về phía mình, bà ta gần như không kịp phản ứng, lưỡi dao vững vàng đâm xuyên qua yết hầu.
Người đàn ông nghiêng đầu, cười nói: “Khá chuẩn xác.”
***
“Hơn một năm trước, sự hy sinh của đội săn sói không phải không có tác dụng.”
Trong cuộc họp, Hạ Chí Thịnh bật máy chiếu, vươn tay nâng mắt kính của mình lên, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: “Bọn họ cũng thành công phá huỷ một trong những căn cứ của tổ chức, thu được hàng loạt tài liệu có giá trị, làm cho quân địch tán loạn.”
“Đội săn sói tuy rằng không còn nữa, nhưng cuộc tấn công của chúng ta vào tổ chức vẫn chưa kết thúc. Khoảng thời gian tới, cùng với việc quét sạch, có thể ngăn chặn phần tử khủng bố của nước ngoài.”
Hạ Chí Thịnh nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó xoay người đổi hình ảnh trên màn hình chiếu, “Vì vậy căn cứ vào thông tin mới nhất chúng ta nhận được, trọng tâm của tổ chức đã chuyển vào trong nước.”
Hạ Chí Thịnh nhíu mày: “Trong đó có người thời gian gần đây động tĩnh vô cùng lớn, cho nên cảnh sát rất nhanh đã tập trung điều tra thân phận của anh ta, tôi nghĩ người này cũng từng giáp mặt với Thẩm Tử Kiêu.”
Ánh sáng trong mắt của Thẩm Tử Kiêu khẽ động, bởi vì ảnh chân dung xuất hiện trên màn ảnh là Tưởng Hách.
Một vị cảnh sát hình sự lớn tuổi ngồi ở chỗ mình cau mày nói: “Người này sớm đã lọt vào tầm ngắm của chúng tôi, nhưng anh ta nguy hiểm ở chỗ, các sự kiện tập kích khủng bố xảy ra khắp nơi trên cả nước đều liên quan đến người này, nhưng lại không nghiêm trọng đến mức buộc tội anh ta.”
“Anh ta sẽ từ các cô nhi viện trong cả nước nhận nuôi đủ loại trẻ mồ côi, nhưng những cô nhi này sau khi trưởng thành, không một ai là không trở thành phần tử cực đoan với tư tưởng vặn vẹo, thay anh ta gây ra phiền toái xung quanh.”
Cảnh sát hình sự lớn tuổi nói đến đây, hơi dừng lại, sau đó nói: “Mà ngay cả An Hiểu Chi sa lưới trước đây, cũng là một trong những cô nhi anh ta nhận nuôi, chỉ là anh ta một mực chắc chắn hành vi của An Hiểu Chi không liên quan đến mình, cảnh sát cũng tìm không được manh mối để định tội Tưởng Hách.”
Xung quanh tức khắc rơi vào im lặng.
Cho dù có hoài nghi như thế nào đi nữa, Tưởng Hách cũng không nhúng tay vào bất kỳ vụ án nào, hoàn toàn phối hợp với sự điều tra của cảnh sát.
Hơn nữa nếu như không có bằng chứng xác thực, cảnh sát cũng không thể tiến hành giám sát hai mươi bốn giờ đối với Tưởng Hách, như vậy không phù hợp với quy định.
Cho nên giống như chôn bên người một quả bom, lại không thể dỡ bỏ.
Hạ Chí Thịnh nhíu mày: “Bọn họ đã phát giác, gần đây không biết vì sao, sự việc có liên quan đến Tưởng Hách hình như xảy ra càng ngày càng thường xuyên.”
Nhân vật trong tổ chức thông thường sẽ rất quý trọng danh dự, vì tránh nghi ngờ quá lớn, sẽ không thường xuyên gây ra hỗn loạn trong thời gian ngắn lặp đi lặp lại như vậy.
Nếu Tưởng Hách thật sự ở trong đó, như vậy xem ra là một ngoại tộc.
Trong khoảng thời gian này anh ta hình như có ham muốn thể hiện rất mạnh, nói cách khác anh ta giống như muốn thu hút sự chú ý của người khác mà quá khích gây ra các vụ án.
Đáy lòng Thẩm Tử Kiêu mơ hồ có suy đoán. “Hôm nay thảo luận đến đây thôi.”
Hạ Chí Thịnh thở dài, sau đó đứng lên, nhìn Thẩm Tử Kiêu nói: “Tử Kiêu, em ở lại.”
Một con dao có lưỡi sáng loáng đặt ngang trên cổ bà ta, mũi nhọn dính sát vào da thịt.
Một người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi nghiêng người dựa vào bàn làm việc, bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy con dao, tay kia thì lơ đãng cầm lấy quả táo từ đĩa đựng hoa quả lên, sau đó cắn “rắc” một miếng.
Âm thanh của Du Nhất Đồng mang theo tuyệt vọng: “Tô Linh sẽ đến, nhất định sẽ đến, tôi đã cho người thăm dò, Tô Linh luôn rất mẫn cảm với những chuyện liên quan đến mẹ mình.”
Người thanh niên đội mũ lưỡi trai màu đen, hắn ta nghe vậy, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người Du Nhất Đồng, khoé môi khẽ cong lên, sau đó chế nhạo: “Thôi đi, nhìn cái dáng vẻ hoảng hốt lo sợ này của bà, xem ra là không được rồi.”
Nói xong, cổ tay nắm cán dao hơi dùng sức. Lưỡi dao sắc bén đè trên cổ Du Nhất Đồng, một vệt máu dứt khoát chảy ra.
Du Nhất Đồng gần như là kinh hãi trừng to con mắt, nước mắt lăn dài, bà ta luôn miệng nói: “Cầu xin cậu tha cho tôi! Cậu muốn gì tôi cũng làm!”
Người thanh niên nghe vậy, trên mặt không chút biểu cảm, chỉ là hơi dùng lực, hắn ta rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “5 năm trước bà đã làm gì?”
Du Nhất Đồng nghe đến đây, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, môi mỏng của bà ta mím chặt, âm thanh mang theo chút run rẩy: “Cậu lại nói gì đấy? Tôi nghe không hiểu?”
Sự việc kia, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai biết được.
Người thanh niên cười một tiếng, xoay con dao bằng đầu ngón tay, sau đó giữ chặt. Hắn ta khẽ nhướng mắt, thay đổi vị trí của mũi dao, để ở động mạch chủ của Du Nhất Đồng: “Bà cho rằng tôi đang nói nhảm với bà sao?”
Tuổi của người trước mặt dường như không lớn lắm, nhưng khi nói chuyện toàn thân đều ác liệt, giọng điệu có mấy phần ý cười, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy thân thiết, ngược lại càng thêm dọa người.
Du Nhất Đồng hoàn toàn tin tưởng, nếu mình cứ giả vờ không biết, người đàn ông trước mặt sẽ không chút nể nang dùng lưỡi dao cắt vào động mạch của
mình.
Nước mắt của Du Nhất Đồng lập tức trào ra, âm thanh mang theo vài phần nức nở, vô cùng chật vật hét lên: “Tôi nói! Tôi nói!”
***
Du Nhất Đồng thật ra là bạn thời cao trung (~ cấp 3) của Lâm Hiểu Như, mẹ Tô Linh.
Lâm Hiểu Như xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, sinh ra trong gia đình có học vấn, bình thường không hay nổi giận với người khác, tính cách luôn được hoan nghênh cho dù ở bất cứ đâu.
Lúc ở trường, nữ sinh quan hệ tốt tụ tập thành một nhóm chơi với nhau rất thân, tạo thành một vòng tròn.
Phạm vi này một khi định hình, người bên cạnh sẽ rất khó chen vào.
Du Nhất Đồng là học kỳ sau của lớp 11 chuyển đến lớp Lâm Hiểu Như học.
Tính cách của cô ta không hướng ngoại giống như Lâm Hiểu Như, cũng không bắt chuyện cùng người khác, không biết ăn nói, cho nên đã gần một tháng rồi cũng không kết bạn được với ai.
Bất kể là trong giờ học hay nghỉ trưa, đều một mình lẻ loi.
Cho đến một ngày tan học, Du Nhất Đồng vì không mang theo ô mà bị mắc kẹt trong tòa nhà dạy học.
Cô ta nhìn người xung quanh liên tục có bố mẹ tới đón, hoặc là cùng nhóm bạn chen chúc trong một chiếc ô cười hihihaha về nhà, mắt nhìn chằm chằm mũi chân, trong lòng không khỏi chua xót.
Điều kiện gia đình của Du Nhất Đồng cũng không tốt, cha ruột say rượu đánh bạc, mẹ thì suốt ngày ở trong nhà chơi mạt chược với những người hàng xóm, không ít lần vì thua mấy ván mà phát hỏa lên người mình.
Vì vậy hy vọng người trong nhà đến đón, khả năng không lớn.
Mà cơn mưa trước mắt càng ngày càng nặng hạt, căn cứ vào tình hình này, đoán chừng đến tối cũng không tạnh.
Du Nhất Đồng hít sâu một hơi, dùng cặp sách che lên đỉnh đầu, chuẩn bị tinh thần chạy đến trạm xe buýt.
Mà ngay lúc cô ta chuẩn bị đi, lại bị một giọng nói dịu dàng ngăn lại.
Lâm Hiểu Như di chuyển ô của mình đến trên đầu của cô ta, cười nói: “Tớ đưa cậu đi.”
Từ đó về sau, Lâm Hiểu Như dường như là nhìn ra dáng vẻ ngượng ngùng khi chỉ có một mình của Du Nhất Đồng, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với cô ta, cùng
cô ta đi vệ sinh, mời cô ta ăn cơm trưa, hoặc là tan học tiện đường đi cùng một đoạn.
Có lẽ vì những hành động này của Lâm Hiểu Như, vòng tròn của lớp học dường như dần dần bắt đầu dung nạp Du Nhất Đồng.
Đúng là một chuyện kiến người ta vui vẻ.
Mãi đến một ngày, lúc Du Nhất Đồng đi vệ sinh, vô tình nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài. Giọng nói quen thuộc khiến cho cô ta dễ dàng nhận ra, những người tụ tập nói chuyện là bạn cùng lớp của mình.
“Vì sao gần đây Lâm Hiểu Như thường xuyên chơi đùa cùng bạn mới chuyển trường? Người đó nhàm chán chết mất, nói chuyện cũng không tiếp lời, cho dù nói gì với cậu ta cũng không thể tiếp tục được.”
“Đúng vậy, nếu không phải Lâm Hiểu Như luôn chơi với cậu ta, tớ thật sự không muốn để ý đến cậu ta. Chuyện gì cũng không hiểu, hơn nữa thường nói những lời mất hứng, cũng quá không biết cách giao tiếp với người khác rồi.”
“Chẳng trách vẫn không thấy cậu ta có người bạn nào, chỉ người có tính cách tốt như Lâm Hiểu Như mới chịu nổi. Cậu biết không, có một lần tớ cùng người khác nói về sao Bát Quái, cậu ta lại còn nói tiêu tiền theo đuổi, mua áp phích của người nổi tiếng còn không bằng tốn nhiều tiền mua mấy bộ đề chăm chỉ học hành. Tớ thật sự phục rồi, tớ tiêu tiền của chính mình cho niềm vui cá nhân thì làm sao?”
Những cô gái đó phàn nàn không ngừng, trong giọng nói khi nhắc đến tên của Du Nhất Đồng cũng mang theo chút chán ghét.
Sắc mặt của Du Nhất Đồng lúc xanh lúc tím, cô ta hiểu vì sao những lời khuyên nhủ tốt đẹp của mình không những không được đền đáp, mà còn khiến họ chán ghét.
Du Nhất Đồng vô cùng tức giận, muốn kéo cửa ra trực tiếp đối chất với bọn họ, nhưng nhớ lại bộ dáng chật vật khi vừa chuyển đến của mình, chỉ đành nhịn xuống.
Chờ Du Nhất Đồng bình tĩnh lại, vẫn cảm thấy cơn thịnh nộ trong lòng không có chỗ phát tiết. Những người bên ngoài vẫn đang phàn nàn kể khổ, cái tên Lâm Hiểu Như được lặp đi lặp lại nhiều lần.
Du Nhất Đồng cười lạnh, lửa giận dường như có chỗ để phát tiết.
Cô ta giả làm đóa sen trắng ngây thơ ra vẻ mình có mối quan hệ tốt với mọi người, còn tất cả danh tiếng xấu để mình gánh.
Một khi giữa người với người có khoảng cách, tất cả sai lầm sẽ bị phóng đại, cho dù là ý tốt cũng sẽ bị xuyên tạc.
Du Nhất Đồng nhìn lại Lâm Hiểu Như, chỉ cảm thấy cô ấy làm bất cứ chuyện gì cũng giống như người từ trên cao nhìn xuống bố thí và khoe khoang.
Nhưng mình lại không thể không cùng cô hư tình giả ý*.
*Hư tình giả ý: Giả dối, không có ý tốt. Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng thì không phải vậy. Câu thành ngữ có ý nghĩa tương đương: Khẩu phật tâm xà.
Đại học cùng công việc của thời gian sau này, Du Nhất Đồng cuối cùng thoát khỏi Lâm Hiểu Như, không cần phải đứng làm nền cho hào quang của cô ấy.
Nhưng không biết vì sao, Du Nhất Đồng bất kể là quan hệ với bạn cùng phòng đại học hay đồng nghiệp đều không tốt lắm, mấy năm qua tính tình cũng càng lúc càng nóng nảy, công việc sau đó liên tục vấp phải khó khăn.
Thời điểm đó Linh Độ vừa khởi bước, Du Nhất Đồng cũng quả thực có chút năng lực, nhưng khách hàng trái lại dường như ưa chuộng nhà thiết kế khác không nổi bật hơn, doanh thu của bà ta luôn chạm đáy.
Du Nhất Đồng dám khẳng định, nếu lại tiếp tục tụt lùi như vậy nữa, bản thân có khả năng ngay cả tiền thuê nhà cũng trả không nổi.
Mà ngay tại lúc đó, Du Nhất Đồng vô tình gặp lại Lâm Hiểu Như.
Lâm Hiểu Như sống rất tốt, nhưng dường như cũng không tốt. Bà ấy mặc quần áo xa xỉ được đặt may riêng, trang sức trên người đều là hàng hiệu đắt tiền đến chói mắt.
Nhưng sắc mặt của Lâm Hiểu Như nhìn qua có chút tiều tụy, chỉ là đôi mắt luôn mang theo ý cười kia chưa từng thay đổi.
Du Nhất Đồng đã sớm biết Lâm Hiểu Như gả vào nhà giàu, cũng nghe được một số lời đồn đại.
Tuy rằng bà ta biết tin đồn không thể tin được, nhưng đáy lòng phần lớn là ghen tị sau lưng thì nhân cách vặn vẹo chế nhạo, cho rằng Lâm Hiểu Như nhất định là dùng một chút thủ đoạn.
Nhưng mặc dù là nghĩ như vậy, Du Nhất Đồng lại nói: “Quá đáng lắm rồi, tớ cảm thấy cậu nhất định không phải loại người như vậy, nghe được mấy lời đồn nhảm này, tớ thật sự rất tức giận, còn cắt đứt quan hệ với những người bạn của tớ đã nói như vậy.”
Lâm Hiểu Như mấy năm qua vì lấy chồng và sinh bệnh, ít liên lạc dần với những người bạn cũ năm đó, sau khi nhìn thấy Du Nhất Đồng cũng cực kỳ xúc động, nhìn thấy những bất công của bà ấy, vì vậy không khỏi đem bà ta trở thành đối tượng để dốc bầu tâm sự.
Du Nhất Đồng dù sao cũng là bạn cao trung (~ cấp 3) của Lâm Hiểu Như, tự nhiên cũng biết cách dỗ bà ấy vui vẻ, hai người thường cùng nhau ra ngoài uống trà ăn cơm, nghiễm nhiên trở thành chị em tốt xa cách lâu ngày gặp lại.
Du Nhất Đồng cũng quả thực ăn được không ít ngon ngọt, Lâm Hiểu Như sau khi biết công việc của bà ta, thường xuyên giới thiệu tác phẩm của bà ta với
những người xung quanh.
Lâm Hiểu Như dù sao cũng là phu nhân chủ tịch, cho dù có người sau lưng nói nhỏ, ngoài mặt cũng sẽ cho chút mặt mũi, hơn nữa năng lực nghiệp vụ của Du Nhất Đồng cũng coi như không tồi, làm ra những thứ khá vừa ý, đôi khi khiến người khác kinh diễm.
Đã có nguồn khách hàng, doanh số của Du Nhất Đồng dần dần tốt lên, cũng dần dần có chút tên tuổi.
Đã như vậy, cho dù là không thích Lâm Hiểu Như, Du Nhất Đồng vẫn là không dám bộc lộ ra, ngược lại trước mặt bà ấy càng thêm ân cần.
Mà có một ngày, Lâm Hiểu Như đột nhiên sắc mặt tái nhợt đến nhà Du Nhất Đồng, ngồi trên ghế sô pha nửa ngày.
Du Nhất Đồng một bên cảm thấy người này thật phiền phức, một bên biểu tình đắn đo lo lắng dịu dàng hỏi. Không ngờ Lâm Hiểu Như lại sống chết không chịu nói ra, chỉ ngồi rất lâu sau đó mới đi về.
Ngày hôm sau đến đây, sắc mặt của Lâm Hiểu Như đã khá hơn, nhưng lại lấy ra một bức thư đưa cho Du Nhất Đồng, nói với bà ta: “Nếu như tớ xảy ra chuyện, bức thư này cậu nhất định phải giao cho Tô Linh.”
Bà ấy rũ mắt xuống, giọng nói mang theo chút bi thương: “Cậu biết mà, bố mẹ tớ sau khi qua đời, bên người cũng không có người nào đủ tín nhiệm.”
Du Nhất Đồng nhạy bén cảm thấy không đúng, nhưng bà ta vẫn làm bộ chính nghĩa, dịu dàng trấn an lừa gạt Lâm Hiểu Như, hơn nữa nhiều lần đảm bảo tuyệt đối sẽ không xem bức thư này, nhất định sẽ giao cho Tô Linh.
Nhưng Lâm Hiểu Như vừa đi, Du Nhất Đồng liền kiềm chế không được mở bức thư ra, vốn tưởng rằng sẽ liên quan đến vấn đề kế thừa tài sản, nhưng không nghĩ tới sự việc viết trong đó lại khiến cho Du Nhất Đồng tức khắc toát ra mồ hôi lạnh.
Thông gia của Tô Thức, Thiệu Quý Phương lại có thể tự tay giết chết Tô lão gia.
Lâm Hiểu Như còn nói, nếu như có một ngày mình chết ngoài ý muốn, như vậy nhất định là bút tích của Thiệu Quý Phương, hi vọng Tô Linh đừng bao giờ bị lừa gạt.
Tin tức này giống như sóng to gió lớn, lập tức làm cho Du Nhất Đồng đứng ngồi không yên khó có thể bình tĩnh.
Bà ta bất an đi quanh phòng, trong đầu gần như là trống rỗng. Nhưng trong giây lát, bà ta dường như nghĩ đến điều gì đó.
Chẳng lẽ bản thân phải nhận bố thí và ân huệ của Lâm Hiểu Như cả đời mới có thể sống sót sao?
Du Nhất Đồng cắn chặt răng, hít sâu mấy hơi, bà ta cầm điện thoại trên bàn trà lên, siết chặt, sau đó nhắm mắt, dường như đang tự hỏi điều gì.
Vài giây sau, bà ta thong thả mở to mắt, mặt không chút thay đổi liên hệ với bà Phú mà bà ta mới gặp gần đây: [Mạo muội quấy rầy, xin hỏi bà có phương thức liên lạc của Thiệu phu nhân không? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với bà ấy.]
***
“Thiệu Quý Phương bà ấy trước đó cũng không biết Lâm Hiểu Như thật sự nhìn thấy chính mình tự tay giết người, chỉ là trong lòng bất an nên thử dò xét.”
Cả người Du Nhất Đồng đều bị hù dọa đến mềm nhũn, cảm thấy thiếu chút nữa ngồi cũng không vững, “Ai ngờ rằng tố chất tâm lý của Lâm Hiểu Như yếu như vậy, buổi sáng bị Thiệu Quý Phương thử vài câu, buổi chiều liền viết thư cho con gái còn giao nó cho tôi.”
Du Nhất Đồng nói đến đây, gạt đi mấy giọt nước mắt, chỉ là diễn xuất quá tệ: “Tôi cũng là vì giữ mạng, ngộ nhỡ để Thiệu Quý Phương phát hiện rồi ra tay với tôi thì sao?”
Người thanh niên buông con dao ra, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, mặt không chút thay đổi lau sạch vết máu, sau đó cười nói: “Cho nên bà liền cầm bức thư này, bán với một số tiền lớn. Hơn nữa xem đó như thù lao, qua nhiều năm như vậy Thiệu Quý Phương đều sẽ cho người của mình nâng đỡ công việc làm ăn của bà?”
Du Nhất Đồng nghe người đàn ông nói như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Người đàn ông trước mắt hiển nhiên đã điều tra rõ ràng từng thứ một, Du Nhất Đồng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nói: “Nhưng là, tôi thật sự không biết lòng dạ Thiệu Quý Phương sẽ độc ác đến mức giết chết Lâm Hiểu Như, nếu như tôi biết, tôi sẽ không bao giờ…”
Khoé môi của người thanh niên cong lên, trong mắt ba phần lạnh nhạt, năm phần nhạo báng, hắn ta xoay người, cúi xuống dùng con dao nâng cằm Du Nhất Đồng lên, nhàn nhạt nói: “Thiệu Quý Phương chú ý đến bà nhiều năm như vậy, đã nói rõ trên tay bà khẳng định có gì đó đáng để bà ấy kiêng kị.”
Du Nhất Đồng toát mồ hôi lạnh: “Không, không…”
Những lời này còn chưa kịp nói, con dao liền quay lại, mũi dao nhắm ngay dưới cằm của Du Nhất Đồng, còn cắt ra một vệt máu.
Hắn ta nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Lấy bản sao ra.”
Du Nhất Đồng không dám lừa người đàn ông nữa, vội vã cúi xuống, mở khóa ngăn tủ bên chân ra, lấy ra một phong thư, run rẩy đưa cho người trước mặt.
Người đàn ông bình tĩnh nhận lấy, một bàn tay thuần thục chuyển động con dao, tay kia thì chậm rãi mở bì thư ra.
Nhìn thấy nội dung bên trong chính xác là thứ mình muốn, người đàn ông cười, sau đó đi về phía cửa.
Du Nhất Đồng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, vừa nâng mắt lên, lại nhìn thấy con dao kia bay về phía mình, bà ta gần như không kịp phản ứng, lưỡi dao vững vàng đâm xuyên qua yết hầu.
Người đàn ông nghiêng đầu, cười nói: “Khá chuẩn xác.”
***
“Hơn một năm trước, sự hy sinh của đội săn sói không phải không có tác dụng.”
Trong cuộc họp, Hạ Chí Thịnh bật máy chiếu, vươn tay nâng mắt kính của mình lên, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: “Bọn họ cũng thành công phá huỷ một trong những căn cứ của tổ chức, thu được hàng loạt tài liệu có giá trị, làm cho quân địch tán loạn.”
“Đội săn sói tuy rằng không còn nữa, nhưng cuộc tấn công của chúng ta vào tổ chức vẫn chưa kết thúc. Khoảng thời gian tới, cùng với việc quét sạch, có thể ngăn chặn phần tử khủng bố của nước ngoài.”
Hạ Chí Thịnh nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó xoay người đổi hình ảnh trên màn hình chiếu, “Vì vậy căn cứ vào thông tin mới nhất chúng ta nhận được, trọng tâm của tổ chức đã chuyển vào trong nước.”
Hạ Chí Thịnh nhíu mày: “Trong đó có người thời gian gần đây động tĩnh vô cùng lớn, cho nên cảnh sát rất nhanh đã tập trung điều tra thân phận của anh ta, tôi nghĩ người này cũng từng giáp mặt với Thẩm Tử Kiêu.”
Ánh sáng trong mắt của Thẩm Tử Kiêu khẽ động, bởi vì ảnh chân dung xuất hiện trên màn ảnh là Tưởng Hách.
Một vị cảnh sát hình sự lớn tuổi ngồi ở chỗ mình cau mày nói: “Người này sớm đã lọt vào tầm ngắm của chúng tôi, nhưng anh ta nguy hiểm ở chỗ, các sự kiện tập kích khủng bố xảy ra khắp nơi trên cả nước đều liên quan đến người này, nhưng lại không nghiêm trọng đến mức buộc tội anh ta.”
“Anh ta sẽ từ các cô nhi viện trong cả nước nhận nuôi đủ loại trẻ mồ côi, nhưng những cô nhi này sau khi trưởng thành, không một ai là không trở thành phần tử cực đoan với tư tưởng vặn vẹo, thay anh ta gây ra phiền toái xung quanh.”
Cảnh sát hình sự lớn tuổi nói đến đây, hơi dừng lại, sau đó nói: “Mà ngay cả An Hiểu Chi sa lưới trước đây, cũng là một trong những cô nhi anh ta nhận nuôi, chỉ là anh ta một mực chắc chắn hành vi của An Hiểu Chi không liên quan đến mình, cảnh sát cũng tìm không được manh mối để định tội Tưởng Hách.”
Xung quanh tức khắc rơi vào im lặng.
Cho dù có hoài nghi như thế nào đi nữa, Tưởng Hách cũng không nhúng tay vào bất kỳ vụ án nào, hoàn toàn phối hợp với sự điều tra của cảnh sát.
Hơn nữa nếu như không có bằng chứng xác thực, cảnh sát cũng không thể tiến hành giám sát hai mươi bốn giờ đối với Tưởng Hách, như vậy không phù hợp với quy định.
Cho nên giống như chôn bên người một quả bom, lại không thể dỡ bỏ.
Hạ Chí Thịnh nhíu mày: “Bọn họ đã phát giác, gần đây không biết vì sao, sự việc có liên quan đến Tưởng Hách hình như xảy ra càng ngày càng thường xuyên.”
Nhân vật trong tổ chức thông thường sẽ rất quý trọng danh dự, vì tránh nghi ngờ quá lớn, sẽ không thường xuyên gây ra hỗn loạn trong thời gian ngắn lặp đi lặp lại như vậy.
Nếu Tưởng Hách thật sự ở trong đó, như vậy xem ra là một ngoại tộc.
Trong khoảng thời gian này anh ta hình như có ham muốn thể hiện rất mạnh, nói cách khác anh ta giống như muốn thu hút sự chú ý của người khác mà quá khích gây ra các vụ án.
Đáy lòng Thẩm Tử Kiêu mơ hồ có suy đoán. “Hôm nay thảo luận đến đây thôi.”
Hạ Chí Thịnh thở dài, sau đó đứng lên, nhìn Thẩm Tử Kiêu nói: “Tử Kiêu, em ở lại.”
====================================================================================================