Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 13

====================================================================================================
Người đàn ông đứng trước cửa sổ lớn sát đất, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón cái bàn tay phải, đôi mắt khép hờ, hơi nhíu chân mày, hai tay giao nhau chống lên cây gậy ba-toong, trên thân gậy là hình con sư tử được chạm khắc tỉ mỉ.

Trước cửa sổ có thể nhìn toàn cảnh thành thị phía dưới với xe cộ chật như nêm cối.

Trời đã về khuya, nhưng hai bên ngã tư đường vẫn sáng đèn, sầm uất mà lại tĩnh mịch.

Căn phòng này sử dụng tông màu thiên về đen, phong cách trang trí rất sang trọng và xa xỉ, cho dù là người không am hiểu về thiết kế và thẩm mỹ khi bước vào, cũng có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng hơi thở sặc mùi xa hoa trong không khí. Có người đẩy cửa bước vào, cách người đàn ông khoảng 2-3m thì dừng lại, cung kính khom người, thái độ kính trọng vừa phải, ngữ khí lễ phép theo khuôn mẫu: “Thưa ngài, tôi đã trở lại.”

Mi mắt của người đàn ông khẽ động, sau đó từ từ mở ra, ông ta không quay lại, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Tìm được người đã cứu Trần Khải chưa?”

Người này toàn thân cứng đờ, giọng nói hơi chột dạ: “Vẫn chưa tìm được, thưa ngài.”

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, xoay người vỗ vai người này, ngồi xuống sô pha. Ông ta uể oải ngả người ra phía sau, vươn tay cầm lấy ly thuỷ tinh trên bàn, ngón trỏ ma sát thành ly, một lát sau nhướng mày, dùng sức ném chăn về phía người đó. Ngay sau đó, giọng nói lạnh như băng của người đàn ông vang lên: “Đồ rác rưởi.”

Người này cũng không né tránh, mà ngoan ngoãn nhận đòn. Anh ta cắn chặt răng, cúi đầu nói: “Thưa ngài, chúng tôi đã cho người điều tra, người đó tên là Thẩm Tử Kiêu. Không biết nhà họ Trần tìm được vệ sĩ riêng ở đâu, nhưng năng lực trinh sát rất mạnh, tôi nghi ngờ có thể là quân nhân đã xuất ngũ.”

Người đàn ông cười lạnh, đưa tay vuốt ve hình sư tử được điêu khắc trên thân gậy, nói: “Một tên lính đã xuất ngũ cũng không giải quyết được, tôi nuôi các người nhiều năm vậy để làm gì!”

Thuộc hạ cắn cắn môi, trên đầu chảy ra mồ hôi lạnh, không nói gì.

Người đàn ông nhắm mắt lại, dùng quải trượng gõ nhẹ trên đất, sau đó nói: “Tôi không cần biết Thẩm Tử Kiêu có lai lịch thế nào, nhưng tên kia còn sống chính là mối đe dọa đến chúng ta.”

“Tìm được tên kia, sau đó lặng yên không một tiếng động giải quyết sạch sẽ.” Thuộc hạ trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đứng thẳng, nói: “Rõ, thưa ngài.”

Nói xong liền cất bước đi ra cửa.

Sau đó lúc anh ta chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên nghe thấy người đàn ông nói thêm: “Lần này nếu lại thất bại, cậu biết kết cục là gì rồi chứ?”

Tên thuộc hạ ngẩn người, sau lưng cứng đờ.

Người đàn ông chớp mắt, sau đó nói: “Không phải tôi không chừa cho các người đường sống, nếu làm việc bất lợi đắc tội đến vị kia—”

“Tôi cũng không cứu được các người.”

***

Mấy ngày nay Tô Linh nhọc lòng quan tâm đến tình trạng Thẩm Tử Kiêu, khó có được một giấc ngủ ban đêm yên ổn như vậy.

Hơn nữa cô từ trước đến nay tuân thủ nghiêm ngặt thói quen lành mạnh, mỗi ngày ngủ ít nhất 8 tiếng, ví dụ như 2 giờ sáng đi ngủ, 11 giờ trưa thức dậy.

Cho nên lúc cô tỉnh dậy, đã gần 12 giờ trưa.

Nói đúng ra, là do nhịn không được muốn đi toilet.

Lúc mới tỉnh ngủ luôn có chút choáng váng, toàn thân rũ rượi, đầu óc mơ hồ. Tô Linh ngáp một cái, từ từ bước xuống giường, xỏ dép lê.

Suy nghĩ trống rỗng.

Đêm nay ấm hơn mấy ngày trước. Nhiệt độ điều hòa trong phòng ngủ của Tô Linh hơi cao, chăn lại dày, lúc Tô Linh ngủ đã chảy mồ hôi, đồ ngủ cũng bị ướt.

Tô Linh dụi mắt, lấy áo ngực trong tủ quần áo ra, sau đó lạch cạch đi về phía phòng tắm.

Tô Linh đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, tỉnh ngủ, thay áo ngực. Da thịt lộ ra trong không khí, cảm giác mát lạnh dâng lên, làm cho cô cảm thấy thoải mái không ít.

Hình như đã quên gì đó?

Tô Linh xoa xoa huyệt Thái Dương, mở cửa phòng tắm. Sau đó đối diện là khuôn mặt của Thẩm Tử Kiêu.

Thẩm Tử Kiêu mặc áo sơ mi trắng, cúc áo được cài chặt chẽ, nhưng lại có chút cảm giác cấm dục. Tình trạng của anh dường như đã tốt hơn nhiều, khí huyết trên mặt cũng tốt hơn trước, lúc này đôi môi mỏng nhếch lên, đường nét khuôn mặt thâm thuý.

Luôn có vài chuyện khiến người khác khó có thể xem nhẹ.

Giống như việc Thẩm Tử Kiêu chỉ ngẫu nhiên giương mắt lên, liền có thể nhìn thấy rõ ràng cần cổ trắng như tuyết, cùng với xương quai xanh tinh xảo của Tô Linh.

Tô Linh: “!”

Cô nhanh tay đóng cửa phòng tắm lại, mang theo một cơn gió, thổi tung những sợi tóc trên trán của Thẩm Tử Kiêu.

Ngay sau đó giọng nói vừa xấu hổ vừa tức giận của Tô Linh truyền đến: “Lưu manh!”

Lưu manh?

Thẩm Tử Kiêu bối rối.

Ngay sau đó Tô Linh suy nghĩ, nhận ra mình không thể úp cái nồi này cho Thẩm Tử Kiêu được. Nhưng cô càng muốn già mồm át lẽ phải: “Sao anh dậy sớm như vậy! Lưu manh!”

Thẩm Tử Kiêu: “12 giờ trưa rồi.”

Tô Linh nghẹn một chút: “Vì sao anh không gõ cửa!” Thẩm Tử Kiêu: “Chưa kịp gõ cửa, cô đã mở cửa rồi.”

Tô Linh lại nghẹn, sau đó vắt hết óc suy nghĩ một cái lí do: “Vậy anh trợn tròn mắt làm gì!”

Thẩm Tử Kiêu: “…” Được rồi.

Anh nhướng mi, cười nói: “Rồi rồi, lỗi của tôi, xin lỗi.”

Thẩm Tử Kiêu nhẹ cụp mắt xuống, trong chốc lát quên mục đích tìm Tô Linh để nói chuyện gì. Chỉ cảm thấy suy nghĩ trong đầu cuồn cuộn, một đôi mắt đen kịt thâm thuý như biển sâu. Có một nháy mắt hình ảnh dừng lại trong đầu là cảnh tượng vừa rồi, sau đó tất cả các chi tiết bị phóng đại lên từng cm.

Thẩm Tử Kiêu khẽ “hừ” một tiếng, nhắm mắt lại lấy tay day xương mày, thấy hơi nhức đầu.

Thật là...

Thẩm Tử Kiêu để bản thân bình tĩnh một chút, vươn tay gõ cửa phòng tắm, giọng nói không chút khác thường vang lên: “Trong phòng bếp có cháo.”

Tô Linh sững sờ, người ta đã chuẩn bị bữa sáng rồi còn phải ăn mắng, mình như vậy hình như hơi vô nhân đạo. Khi chưa nghĩ xong nên làm sao để ra vẻ không có việc gì mà mở miệng xin lỗi, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tô Linh đoán có thể đồ mấy ngày trước đặt trên mạng đã giao tới, vì vậy nói: “Hình như là chuyển phát nhanh, anh nhận giúp tôi chút.”

***

Cố Như Hạ khoanh tay, vươn ngón trỏ nhấn chuông cửa nhà Tô Linh, cả khuôn mặt viết dòng chữ “Mở cửa ra cậu liền xong đời rồi”.

Từ 10 giờ sáng đến bây giờ, tròn 2 tiếng đồng hồ, Tô Linh chưa trả lời bất kỳ tin nhắn nào.

Dùng ngón chân nghĩ cũng biết nhất định là đánh game đến hai ba giờ sáng, bây giờ còn chưa dậy.

May mà Cố Như Hạ đã tập mãi thành quen, không đợi Tô Linh trả lời, mà dứt khoát chạy tới nhà cô, thẳng tay kéo cô rời giường.

Cố Như Hạ lúc này một tay xoa thắt lưng, một tay không kiên nhẫn nhấn chuông cửa theo tiết tấu.

Tiếng bước chân thấp thoáng từ lối ra vào truyền đến, sau đó chỗ khoá cửa có động tĩnh.

Cố Như Hạ hít sâu một hơi, ngay cả mắt cũng chưa nhìn lên, giọng điệu mạnh mẽ dạt dào, thốt ra một đoạn dài những lời phàn nàn giống một người bắn súng liên thanh: “Tô Linh! Sáng qua tớ đã nói hôm nay đến nhà cậu, cậu nói ừ ừ được thôi em yêu đợi cậu, sáng nay liền chơi trò mất tích với tớ! Điện thoại vẫn ở chế độ im lặng! Mấy giờ rồi mà vẫn ngủ! Suốt ngày muộn như vậy mới ngủ, bận tìm trai bao hay là…”

Tất cả những lời kịch liệt trào dâng đột ngột im bặt khi tầm mắt của Cố Như Hạ chạm đến khuôn mặt của người đàn ông trước mặt.

Thẩm Tử Kiêu dựa vào khung cửa, lười biếng ngước mắt lên. Sau đó giọng nói không xa của Tô Linh trong nhà truyền đến.

“Chuyển phát nhanh của tôi đến rồi à! Anh ký nhận giúp tôi với! Tôi mặc quần áo vào trước!”

Cố Như Hạ giống như bị sét đánh, cả người sững sờ tại chỗ, vẻ mặt khiếp sợ. Tình hình gì đây?

Người trước mặt là ai?

Vì sao Tô Linh còn đang mặc áo quần? Không phải là…!

Cô ấy lùi về phía sau hai bước, nhiều lần xác nhận khuôn mặt người đàn ông phía trước.

Chờ chút, người này hình như hơi quen mắt? Một ý nghĩ vụt lên trong đầu Cố Như Hạ.

Không sai! Chính là anh đẹp trai mà ngày hôm đó mình đã gặp trong nghĩa trang.

Trong đầu cô ấy liền xuất hiện trăm ngàn phiên bản chuyện xưa, càng ngày càng ly kỳ, không phù hợp với thiếu nhi.

Nhưng trải qua quá trình bình tĩnh phân tích, hơn nữa cùng hàng loạt suy đoán về tuyến thời gian, một số cốt truyện khả thi đã bị loại trừ, cuối cùng cho ra một kết luận…

Đời người thật là ly kỳ và mộng ảo.

Cố Như Hạ cảm thấy vô cùng thống khổ, cô ấy che ngực, hết sức đau lòng nói: “Tôi quá thất vọng về anh, sao anh lại có thể làm ra loại chuyện này!”

Cố Như Hạ cảm thấy Thẩm Tử Kiêu với tư cách là bạn của anh trai mình, cho dù có sa sút cỡ nào, cũng không thể làm ra loại chuyện này.

“?”

Rõ ràng Thẩm Tử Kiêu không muốn lý giải ý tứ của Cố Như Hạ, chỉ nhíu mày, vẻ mặt ngờ vực nhìn cô.

Sau đó Cố Như Hạ ngay cả dép cũng không kịp đổi, bước trên đôi giày cao gót đùng đùng đi vào phòng của Tô Linh.

Ngay sau đó, từ trong phòng truyền đến tiếng rít gào tê tâm liệt phế của Cố Như Hạ.

“Tô Linh! Chúng ta có còn là bạn không! Sao không nói cho tớ rốt cuộc là cậu từ chỗ nào tìm được một tên trai bao chất lượng cao như này!”

Tô Linh bị Cố Như Hạ đột nhiên nhảy đến trước mặt rống lên có chút ngây người, đợi đến lúc cô kịp phản ứng lại, đã không kịp che miệng Cố Như Hạ lại.

Căn phòng rộng lớn trống trải, vì vậy câu gào thét này của Cố Như Hạ thậm chí còn vọng lại nhiều lần. Đặc biệt là từ “trai bao” kia, lặp đi lặp lại, vô cùng rõ ràng.

“…”

Tô Linh lòng như tro tàn, thậm chí cảm thấy bản thân cần thiết một lần nữa tra Baidu về vấn đề rốt cuộc nên chọn cửa hàng nào định chế quan tài.

Mà Thẩm Tử Kiêu đứng ở chỗ ra vào nghe không sót một chữ đoạn chất vấn vô cùng rõ ràng mà khắc sâu vào lòng người. Anh nghiến răng, sắc mặt trầm xuống, trên trán nổi rõ gân xanh.

Thẩm Tử Kiêu nhớ lại, bản thân sống hơn 20 năm, cảnh tượng sống chết nào chưa từng trải qua. Nhưng tuyệt đối không có việc nào, có thể so sánh với những việc rầm rộ đã trải qua mấy ngày nay.
====================================================================================================